KHI THƯỢNG ĐẾ NỔI CƠN CUỒNG NỘ

                                                     Viết sau ngày cơn bão số 10/2017 đổ vào Thị xã  Kỳ Anh

 

 

Đổ nát, tan hoang, xơ xác, điêu tàn!

 

Hôm qua còn bình yên,

Giờ đây là tang tóc!

 

Đâu rồi những vườn cây trái sum suê xanh ngát màu của mồ hôi nước mắt?

Đâu rồi những mái ngói, tường xây, công sức cả 1 đời người chiu chắt?

Đâu rồi những đền, đài, miếu mạo, nơi lưu giữ hồn thiêng dân tộc mấy nghìn năm?

 

Cây cối gãy đổ ngổn ngang.

Hương án, bàn thờ lăn lóc.

Bàn ghế, tủ, giường tan nát.

Trâu, bò, gà, lợn chết đầy chuồng…

 

Mặt đất tràn đầy bi thương.

Thảm thiết tiếng bê con gào mẹ.

Bầu trời một màu ảm đạm.

Những đàn chim ngơ ngác,

Không còn chỗ trú bây giờ tan tác về đâu.

 

Bố mẹ tuổi 80,

Rưng rưng lệ bên bàn thờ đổ nát.

Lũ con cháu ngẩn ngơ,

Bới gạch ngói kiếm tìm nồi, vung, đũa, bát.

Những giọt mồ hôi mặn chát,

Hòa cùng nước mắt tuôn rơi.

 

Thị xã Kỳ Anh quê tôi,

Chỉ sau 1 ngày thôi, cảnh vật đã hoàn toàn đổi khác.

Chốn phố phường chẳng còn nghe tiếng hát.

Khắp nơi mọi người í ới gọi nhau,

Vật lộn với hoang tàn đổ nát.

Chia nhau từng ngụm nước.

San sẻ cùng nhau từng gói mì tôm…

 

Nhì địch họa, nhất tai ương.

Người dân quê tôi,

Hiểu đến từng kẽ tóc.

Bao nhiêu công sức, mồ hôi,

Chắt chiu, tích cóp bao đời,

Giờ đây,

Chỉ 1 cơn giận dữ của ông trời,

Đã hóa thành công cốc.

 

Ngày mai, ngày kia…

Một chuỗi ngày khó nhọc.

Đành nén trong lòng tiếng khóc,

Biết than trách cùng ai.

Lại bán mặt cho đất, bán lưng cho trời,

Giúp nhau cùng làm lại.

Ôi người dân quê tôi.

Đường đến bình yên,

Sao mà xa ngái.

                      TQD