Đâu rồi cái thuở ban sơ,

Ánh mắt khắc khoải em chờ đợi tôi.

Đâu rồi chúm chím làn môi,

Ửng hồng đôi má, nụ cười thật xinh.

Đâu rồi ngượng nghịu tiếng oanh,

Bờ vai nghiêng ngả, chòng chành bước chân.

Đâu rồi lạ trở thành thân,

Mà đôi tay cứ ngại ngần đôi tay,

Không gian chẳng khác mọi ngày,

Mà sao như có hương say, men nồng…

Thời gian qua chẳng đếm đong,

Mãi mê theo những xoay vòng phù vân,

Dấn thân vào chốn phong trần,

Tôi đâu biết, đã lỡ chân mất rồi.

Ước gì... đành ước gì thôi,

Cho tôi trở lại cái thời ban sơ,

Thà rằng tôi mãi dại khờ,

Chẳng khôn ngoan để bây giờ mất em.

10 18 20132993869235 b165dd7fca z